“Reng rengg”
Tiếng chuông báo hiệu sáu giờ sáng đã vang lên bên tai Ân. Em khẽ cựa mình, dụi đôi mắt mờ mờ của mình. Em đã dậy từ trước đó, song lại cố nhắm mắt nằm im, cuối cùng vẫn chẳng ngủ được. Miệng lẩm nhẩm đếm từng giây để áng chừng thời gian, em lật chiếc chăn mỏng, ngồi im lìm.
Em ngồi yên một lúc để thoát khỏi cơn mơ màng, rồi xuống giường, làm vệ sinh cá nhân.
Ân bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc hơi rối, cầm lấy chiếc lược chải qua loa.
Xong xuôi, em lại trầm ngâm một lúc. Giờ thì làm gì đây nhỉ?
Ân lại thả mình xuống giường, để tâm trí trôi theo dòng suy nghĩ, khuôn miệng nhỏ xinh vẫn đều đặn đếm từng giây trôi qua.
Đã hai tháng kể từ khi em đến đây, “Hầm 287”. Em không hiểu tại sao họ lại đặt như thế, phải chăng còn nhiều căn hầm khác như thế này? Khi được đưa đến đây, em không chống cự, không hỏi han, chẳng lên tiếng. Em chấp nhận mọi việc với sự vô tâm đáng kể. Ân không quan tâm. Khi nghĩ đến, em chỉ coi như đây là một “mái nhà” mới, dù không được tự do như trước. Xa lạ với mọi bề, nhưng lại chấp nhận nhanh chóng.
Ở đây em được ăn, được ngủ, được tự do làm điều em muốn, miễn là không phạm quy tắc. Yên lặng, y như em muốn.
Đối mặt với những bức tường dày cách âm trong căn phòng trống trải, em bỗng sinh cảm giác chán nản.
Em lớn lên trong một trại mồ côi ở Đức. Em đã nghe nói về mẹ của mình: Mẹ em là người Việt, mẹ mất khi sinh ra Ân- đứa con đầu lòng, và người ta không tìm thấy gia đình mẹ em. Đó là tất cả những gì em biết. Em vẫn chấp nhận thực tại dửng dưng, không một lời oán trách. Em an phận với những gì mình có.
Em đã có những ký ức vui vẻ ở trại mồ côi ấy, bên những tiếng ồn ào tấp nập của lũ trẻ, và sự dịu dàng của người chăm sóc chúng em. Em mong muốn những phút giây yên tĩnh, giống như cái lần bọn nhóc các em đi vào rừng Đen ấy. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót bên tai, và tiếng của thực tại. Đó là một địa danh có thật mà em đã đọc trong cuốn tiểu thuyết đầu giường. Em gọi chuyến đi ấy là “Đi theo bóng rừng Đen”. Em khi ấy cứ ngỡ rằng ở đó giống như ở tận cùng Trái đất, dẫu nằm ngay giữa lòng nước Đức phồn hoa đầy sức sống.
Giờ đây, em lại phủ nhận khẳng định ấy. Dường như ở đây, “nhà” mới mới chính là tận cùng trái đất. Không có tiếng động, không tiếng nói, mọi âm thanh vang lên đều do em tạo ra, tiếng động nhỏ cũng thành lớn. Bỗng dưng em sợ. Em sợ sự yên lặng đến rợn người này. Em thấy trống trải, bỗng thấy có một lỗ hổng trong tim. Em bỗng trân trọng những tiếng ồn, những thanh âm của cuộc sống trước kia biết bao.
Ân đặt tay lên ngực trái, rồi bỗng nhận ra: Hình như em mất “cảm xúc” mất rồi?
Em không thấy buồn, không thấy đau, không thấy phẫn nộ. Em chẳng cảm nhận được gì cả.
Lúc trước em từng muốn cảm xúc của mình biến mất để đổi lấy sự mạnh mẽ và trưởng thành, tiếc rằng bây giờ mới nhận ra em đã mất rồi. Mất gần như mọi thứ, để rồi tất cả còn lại chỉ là cái vỏ cơ thể rỗng.
Em nhìn lên tường trần. Ở đó cũng chẳng có gì cả. Em cảm tưởng như đến bầu trời cũng rời xa em, nhẹ nhàng, lặng lẽ như gió thoảng.
Bỗng dưng em lại nghĩ đến cây keo, nếu em không nhầm, một cây keo rất cao nằm đơn độc trên bán kính 400 km trong sa mạc Sahara. Trước đây ở đó từng có rất nhiều cây, nhưng rồi chúng cứ úa tàn dần, đến khi chỉ còn đúng cái cây ấy trơ trọi. Mỉa mai thay, cái cây ấy lại bị một người lái xe say rượu đâm đổ. Nó gục ngã trước khi chạm tới bầu trời, phải chăng cũng giống như em, gục ngã trước khi vươn tới tự do?
Em thầm xua đuổi ý nghĩ ấy.
Ở đây chẳng chẳng thể nghe được tiếng mưa hay tiếng của ai cả. Chỉ có nội tâm đang gào thét của em thôi.
Ân lắc nhẹ đầu, thoát khỏi những suy nghĩ đầy ám ảnh.
Em rời khỏi giường, đến bên chiếc tủ gỗ, lấy một cuốn sổ khá dày từ bên dưới gầm. Em chẳng sợ ai lấy cuốn sổ ấy của em cả, em cũng không sợ nếu có máy quay giấu kín, em chẳng viết gì ở đây ngoài những việc thường ngày cả. Cuốn sổ này là phần thưởng em muốn nhận tuần đầu tiên khi em đến đây.
Ân lật đến một trang trắng, lấy cây bút đã gắn sẵn bên bìa sổ, viết ngay về những cảm xúc khi nãy em mới gặp.
Rồi em lẩm bẩm ngày tháng, nếu không nhầm thì là ngày 7 tháng 9?
Em lại nhớ đến "sinh nhật" mình. Thông thường, với những đứa mồ côi không nhớ ngày sinh, ngày chúng đến trại chính là sinh nhật. Còn với Ân, em nhớ rõ, người chăm sóc đã nói em sinh vào một giờ sáng, ngày mười tháng Chín. Em nhớ rõ lắm, vì em không muốn quên. Em cũng muốn sinh nhật của mình như bao đứa trẻ khác, nên đã mong muốn khi được ra khỏi trại sẽ tự tổ chức cho mình.
Ân cười nhẹ về sự thơ ngây của mình, rồi lại nhìn quanh.
Những "phần thưởng", một con dao rọc giấy em đã xin để cắt những trang bị dính liền với nhau, không quá sắc; ít thuốc ngủ liều nhẹ em đề phòng cho đêm mất ngủ, dẫu cho công dụng không tốt lắm; cái đèn pin cầm tay nhỏ để khi em chán có thứ gì đó chơi; một bông hồng trắng mà khi tức thời em muốn ép vào trong cuốn sổ; vài viên kẹo cao su;...
Có lẽ vì em chẳng cần gì nhiều, vài vật dụng có vẻ không cần thiết lắm. Dẫu sao, Ân biết rằng tuần này mình sẽ muốn một thứ gì đó phù hợp, để tự tặng mình ngày sinh nhật.
Mải mê suy nghĩ, em đã quên mất khái niệm thời gian.
Ân cất lại cuốn sổ vào chỗ cũ, trải lại chăn. Rồi em tự hỏi:
"Giờ thì làm gì đây nhỉ?"
Em lặp lại câu hỏi trong vô thức.
Chẳng có ai trả lời em, nhưng tiếng chuông lại vang lên. Hết hai tiếng, đến giờ ăn. Cửa phòng được mở, và em sẽ lại được gặp bọn họ, những người như em, tất thảy là năm tính cả Ân, thêm với người "mẹ" chưa xác định. Rồi em sẽ nói gì với họ đây? "Chào buổi sáng"?
Tiếc rằng không có ai bằng tuổi em, Ân vươn vai, rời khỏi phòng.
"Chào buổi sáng."
Y như vừa mới nghĩ, câu đầu tiên của em khi nhìn thấy những người khác.