“ Tokiwa" - Giọng nói đầm ấm vang lên, Người phụ nữ trung niên đưa ngón trỏ lên môi và "suỵt".
"Con ngoan lắm, Tokiwa. Hãy tiếp tục như thế" - Bàn tay thô ráp của của người đàn ông xuýt xoa cô con gái 7 tuổi còn đương hoảng loạn sau những gì cô vừa thấy.
"Nhưng...nhưng" - Cô bé nức nở - "Con… con sợ lắm"
"Không có gì phải sợ cả" - Người phụ nữ vuốt tóc cô con gái - "Con chỉ cần quên đi nó, quên đi nỗi sợ của con, quên đi bản năng của con, quên đi cảm xúc của con. Nếu như vậy, quái vật không ăn thịt con nữa"
"Như...Nhưng con không làm được" - Cơ thể nhỏ bé run lên từng cơn như loài thú ăn cỏ biết mình đang trong tầm ngắm của quái vật. Cô bé ngã quỵ trên nền đất lạnh, co người vò đầu bứt tai mà rên rỉ.
Tại sao chuyện này lại xảy đến với cô?
Bỗng cô cảm thấy gáy của mình đi xuống âm độ, cô dãn khóe mắt và quay người lại.
Hắn đang ở đó…
Kẻ đã chết đang đứng đó, trợn mắt nhìn cô.
Hắn nghiêng đầu. Cái vết dao cắt trúng động mạch cảnh kia vẫn còn đó, như miếng rách của một tờ giấy. Từng tia máu đỏ phun ra, phun ra, nhuộm đỏ nền đất lạnh, nhuộm đỏ bộ váy trắng tinh cô đang mặc.
"Bố mẹ ơi!!! Cứu...co…" - Một lớp sương mù dày đặc lạnh toát cuốn lấy cổ họng yếu ớt. Tiếng gọi khô khốc không một ai đáp trả…
Vì bố mẹ cô không ở đó nữa
Ở nơi bố mẹ vừa đứng, chỉ có hai chiếc đồng hồ khổng lồ chặn đứng lối đi của cô. Một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc thật đẹp, sáng chưng một góc hầm tối tăm, còn chiếc kia, một đống hổ lốn, như một tương lai nhiễu loạn vô định hình. Ngồi trên đó là cậu nhóc với khuôn mặt thanh tú trong bộ đồ thời victoria ngồi vắt chân, khúc khích cười.
"KHÔNG...huff...huff" Cô bé thở dốc, nắm đấm tay đập đập hai cái đồng hồ "Làm ơn...làm ơn tránh ra đi. Hắn….hắn đang…”
Hắn lê từng bước đến cô gái bé nhỏ. Đôi mắt trợn ngược, miệng cười rộng đến mang tai đẩy cái gò má da bọc xương của hắn vốn cao lại càng cao hơn.
"Bạn...bạn ơi...xin huff... hãy mở... đẩy chiếc đồng hồ này ra"
"Không~được~hihi" Cậu bé cười tinh nghịch.
Hắn đến sau cô bé, chồm lấy cô bé, từng tia máu từ cổ tưới đỏ cơ thể bé….
"Bé là của ta…"
..................
*huff huff
Tokiwa bừng tỉnh giữa đêm khuya. Cô thở dốc, mồ hôi nhỏ giọt, bàn tay miết chặt vạt áo bên trái, nơi con tim với bao bí mật đang đập. Cô đã mơ, mơ về hắn, về chiếc hộp pandora.
Ánh trăng xanh soi rọi từ ngoài cửa sổ. Căn phòng sáng tới độ dù không bật đèn cũng có thể thấy rõ chiếc giường đôi mình cô nằm, "viên kim cương" mà nhà thám hiểm Leo tặng cho cô làm bùa hộ mệnh ở trên bàn, cả con búp bê Emily mà cha mẹ tặng cô từ sinh nhật 10 năm trước đặt cạnh gối, và cả….khuôn mặt trắng bệch cắt không giọt máu của đóa hồng xanh đương lụi tàn.
Mọi hành động của bạn đều dẫn tới hệ quả…
Câu nói của cậu nhóc mà cô mới gặp vài giờ trước như chìa khóa của chiếc hộp pandora. Cái đồng hồ với vẻ ngoài kiêu sa đó chính là cô, một tâm hồn vấy bẩn với đống hổ lốn bên trong.
Cô gạt mồ hôi lấm tấm trên trán, bật flash điện thoại và đi đến tận cùng của tòa biệt thự khổng lồ.
Khu dân cư tại đây được biết đến là sầm uất bậc nhất đất nước này, trong đó nổi bật hơn cả là căn biệt thự cao hơn hẳn so với các tòa nhà còn lại. Từng nét khắc họa thời kỳ phục hưng uyển chuyển trên những bức tường. Xung quanh nhà là một vườn thượng uyển dành cho những bông hồng kiêu sa, đóa quỳnh tinh tế, phù dung mong manh,... Mặt tiền rộng rãi trồng nhiều các loại cây leo. Bước vào trong, ai cũng phải mỏi cổ khi ngước nhìn cái trần nhà chạm trổ với những đèn chùm lấp lánh, run sợ trước sự hoàng gia của chủ nhân nơi đây. Tuy nhiên, ít ai có thể nghĩ rằng số người hầu hay quản gia trong gia đình này chỉ đếm bằng đầu ngón tay, và cứ mỗi tối họ phải ra về để lại cô tiểu thư một mình. Nếu là 10 năm trước, người hầu sẽ tấp nập trong nhà, nhưng giờ thì không được. Sẽ ra sao nếu họ phát hiện ra chiếc hộp pandora dưới tầng hầm, nơi Tokiwa đang men những đầu ngón tay trên tường gạch và cạch cạch đi xuống?
Cô tìm đến căn phòng tối tăm bụi bặm. Cánh cửa gỗ kêu lên tiếng kétttttt inh tai. Bên trong căn phòng đặt duy nhất một chiếc hộp gỗ.
Đó là chiếc hộp pandora.
Cô vặn chìa khóa, chiếc hộp mở ra.
Hắn vẫn còn ở đây.
Cô nhẹ nhõm đôi chút và khóa chiếc hộp và căn phòng lại. Cuối cùng, cô đóng cửa tầng hầm bằng cửa mật mã, giấu nó sau tủ sách trong thư viện gia đình.
Lần cuối mà cô vào căn phòng này từ bao giờ nhỉ? Cô đã nghĩ chiếc hộp pandora đó chỉ là những hạt cát chìm dưới biển rộng mênh mang, còn cô cùng cảm xúc của mình, đã trốn lên vũ trụ, nơi tối tăm mà một ngày bắc đẩu bội tinh xuất hiện và soi sáng.
Sao cô lại chìm trong suy nghĩ về cậu ta trong khi cô còn nhiệm vụ khác quan trọng hơn cơ chứ?
Leo đã qua đời rồi, cô nên tập trung vào nhiệm vụ của mình thôi…
.
.
.
BÙM BÙM BÙM BÙM. Tiếng nổ vang lên như tiếng pháo hoa. Mặt đất chấn động, Tokiwa mất thăng bằng hông dập xuống đất.
Nhiệt độ quanh cô tăng vọt. Màu đỏ chói của lửa nuốt trọn thế giới ngoài khung cửa sổ. Từng đợt khói đen kịt len lỏi mọi ngóc ngách trong nhà…
"CÓ CHUYỆN GÌ VẬY????....khụ….khụ"
Tokiwa ho sục sục mấy tiếng. Cô bịt chặt miệng, nhưng khói vẫn len vào khí quản cô.
"CHẾT TIÊT!! Hiện chỉ có mình ở nhà!!!"
Thiết bị báo cháy kêu inh ỏi. Nước phun xuống từ trần nhà. Ngọn lửa càng gào lên dữ dội, bịt mọi lối đi!!!
Tokiwa tìm đến phòng tắm. Dội nước lên người. Chùm chăn ướt. Lao vào lửa tìm lối ra. Nhiệt độ của ngọn lửa làm các dây thần kinh như muốn nổ tung, tầm nhìn mờ đi.
"Là ai...là ai…" Tokiwa thầm nghĩ, đôi chân vắt lên chạy, miệng thở hồng hộc.
Cô mở cánh cửa thư viện, khói bùng ra nghi ngút. Sách giấy càng làm lửa cháy mạnh. Bùm!!! Những thiết bị điện tử khắp nơi nổ tung. Từng mảnh vỡ bắn vào người cô, bỏng rát.
Gây ra một vụ cháy lớn đến thế này cho nhà mình không phải chuyện đơn giản. Rốt cuộc kẻ đó là ai? Làm cách nào? Hắn phải thông thuộc sơ đồ biệt thự này lắm mới có thể làm vậy. Là kẻ thù hằn bố mẹ mình sao?
Trái với sức nóng kia, đầu cô vẫn đủ lạnh để đưa ra những suy luận căn bản. Khắp người cô là những vết bỏng và xém.
Đèn chùm từ trần cao bỗng rơi choang ngay trước Tokiwa. Cô phanh người lại và chạy theo hướng khác. Tà váy cô bén lửa.
CHẾT RỒI
Khi cô còn phân tâm, chiếc đèn chùm ngay trên đầu cô rơi. Tokiwa ngẩng mặt lên và hình ảnh chiếc đèn chùm chiếm trọn đôi mắt đỏ của cô.
RẦM!!!!!
.
.
.
Tokiwa bật dậy trên chiếc giường đôi. Căn phòng cô sáng trưng trong ánh trăng xanh. "Viên kim cương" của Leo vẫn còn kia, cả Emily cũng đang nằm bên cô.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cô đưa tay vuốt trán, tay còn lại với lấy chiếc điện thoại.
0h01 ngày XX/XX/20XX
Không phải đây là ngày hôm nay sao? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cô không cảm thấy mệt sau đợt chạy dài khi nãy, những vết bỏng cũng biến mất, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nóng dữ dội của thần lửa địa ngục vây hãm cô.
Đây là giây phút trước khi cậu ấy qua đời sao?
Tokiwa buông người nằm êm trên gối. Một tay ôm Emily, đôi mắt đăm chiêu khắc khổ nhìn vào "viên kim cương" Leo tặng cô.
Đây có lẽ chỉ là giấc mơ…
.
Mọi hành động của chị đều dẫn đến hệ quả
.
Đây không phải mơ
Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, cô lại mơ thấy hắn, rồi ngọn lửa kia lại đến, và "ngày hôm nay" cứ lặp đi lặp lại. Cô không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn phi lý so với những gì trong sách vở. Cô chỉ biết một điều, đó là những hiện tượng này lặp lại sau ngày cô đến cửa hàng kì lạ đó.
Tokiwa như muốn điên lên, nhưng cô biết nếu vậy thì cô không thể tìm ra sự thật.
Ngồi trên ghế đá trong trường học, cô mở hộp cơm và ăn. Cô chẳng thể cảm thấy nó có vị được khi cô biết tối nay nhà cô sẽ lại cháy.
Chỉ 5 phút nữa, sẽ có một bông cỏ dại mọc nữa mọc dưới chân cô, giống như bắc đẩu bội tinh vậy….
"Tokiwa~~~Cậu đang ăn gì vậy"-Lớp trưởng của lớp Tokiwa tiến tới cô. Đây là một cô gái vui tươi, năng động.
"Như thường lệ thôi"
"Ưm...cậu vẫn còn….ưm"
Cô ta định nói "Cậu vẫn buồn vì cái chết của Leo sao? Nó thật đột ngột nhỉ". Câu hỏi này lặp đi lặp lại quá nhiều rồi. Ban đầu, Tokiwa có dao động, nhưng bây giờ thì đáp lại bạn lớp trưởng là sắc mặt lạnh tanh.
"Nhân tính không bằng trời tính. Sự đời đã vậy thì ai có thể làm gì?"
Cô nói vậy và đi thẳng, bỏ lại bạn lớp trưởng đang tròn mắt nhìn cô phía sau vì không hiểu sao Tokiwa lại biết cô định nói gì.
Vấn đề bây giờ là Tokiwa phải tìm cho ra kẻ phóng hỏa, nhưng cô nghĩ mình đã biết đó là ai rồi…
Cả nguyên nhân cho cái chết của Leo…
Một lần nữa, cô tìm đến La Temp. Boris tiếp đón cô rất niềm nở.
Cô nghĩ mình nên liều lĩnh đôi chút, đó là tin vào điều phi khoa học.
"Vậy chị đã quyết định?"
"Đúng vậy" Tokiwa trả lời chắc nịch "Hãy đưa tôi về hai ngày trước vụ cháy đó"
Đúng vậy….Cô phải có trách nhiệm cho tội lỗi của mình, cho người bạn của cô, cho ngôi sao bắc đẩu soi sáng vũ trụ tối tăm, vì….
Chính Tokiwa là kẻ đã giết Leo.