“Xin chào các quý khách. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Một giọng nói quá đỗi quen thuộc. Một giọng nói bạn vốn tưởng sẽ không bao giờ còn có thể nghe thấy, rồi sau đó lại không muốn phải nghe thấy, lại vang lên ở nơi này.
Linh cảm của bạn đã đúng.
“Cô sống lại cũng nhanh đó nhỉ…”
Bóng dáng cô gái nhỏ bé đang ngồi trên tấm ghế sofa trước mặt bạn dường như không có một chút cử động nào. Cảm giác cứ như thể không gian và thời gian bao quanh đã dừng lại.
“Các quý khách đã ngoan ngoãn nghe lời và đã để dành cho tôi chừng đó thời gian. Như vậy là quá đủ.”
Bạn toát mồ hôi hột, bất giác lúc này mới chợt để ý thấy rằng, cái bóng dáng quen thuộc trước mặt bạn đó—mà chính tay bạn cùng cả nhóm đã góp sức chôn cất ở khu vườn sau nhà—đã để lộ nguyên hình là một con búp bê bằng sứ phủ véc-ni với những kết cấu khớp tinh xảo ở tay và chân.
“Mặc dù tôi cũng thừa nhận là sự xuất hiện của con cáo khốn kiếp đó đã làm tôi khá bất ngờ.” Cô gái lại nói, giọng lạnh lùng. “Nhưng bản thân những sự kiện bất ngờ đôi khi cũng khiến cho mọi thứ trở nên thú vị hơn phải không nào?”
Cô ta đang nói đến cái gì vậy? Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu bạn. Cáo ư? Có phải con vật bốn chân màu đen mà bạn đã gặp ở ngoài cửa quán bar đó hay không?
“… con cáo đó rốt cuộc là ai?”
“Quý khách… hãy tự tìm hiểu đi. Dựa dẫm vào tôi nhiều quá… cũng đâu có được, phải không?”
Vừa nói, những lớp véc-ni và cả lớp sứ trên khuôn mặt của cô ta vừa từ từ nứt vỡ. Từng mảng sứ rơi rụng ra ngoài, để lộ một màu đen trống rỗng ở bên trong.
“Mục đích của cô là gì? Tại sao cô lại làm tất cả những chuyện này?”
“Tôi đã bảo rồi mà…” con búp bê thiếu nữ lại nói tiếp. “Mục đích của những oan hồn… đó là khiến cho người trần phải sống trong sự hoang mang, sợ hãi, và vô vọng. Họ sẽ phải sợ sự tồn tại của những oan hồn, và run rẩy khi phải đối diện với tử thần. Và tao—tao tận hưởng từng khoảnh khắc kinh hoàng và tuyệt vọng đó của các người. Một hương vị tuyệt thế.”
“Cô… Cô giả vờ là người kế nghiệp Cáo Đêm và dẫn dắt tất cả chúng tôi…” Bạn run rẩy nói “… tất cả chỉ là để khiến chúng tôi đau khổ dày vò đến cùng tận hay sao?”
“Rõ ràng.” Con búp bê ma quỷ đang dần hiện nguyên hình trước mắt bạn đáp lại. “Tao đã có thể chờ đợi để cho Tử Ấn giết chết chúng mày, nếu như tao chỉ đơn thuần muốn chúng mày chết. Nhưng không đâu. Tao đã làm và nói tất cả những điều đó, tất cả những gì chúng mày từng nghe—chỉ để dẫn dụ cho chúng mày đi đối diện trực tiếp với những oan hồn đó. Để cho chúng mày phải khiếp sợ. Và tao đã ngồi đây cười khẩy trong khi chúng mày gào khóc cho mạng sống của mình. Và tao đã nhấm nháp từng miếng bánh sợ hãi ngọt ngào đó. Còn chúng mày—chúng mày thì tin răm rắp vào tất cả những điều tao nói như một đàn cừu ngu dốt.”
Khuôn mặt bạn trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm. Chân bạn run rẩy như sắp quỵ xuống vì sức nặng trong từng lời nói, từng con chữ thốt ra từ khuôn mặt của con quỷ dữ khát máu đang dần hiển hiện ra trước mắt. Có lẽ cô ta đã kiềm chế hết nổi rồi. Và những điều cô ta đang nói tại đây chắc hẳn là để khiến bạn phải hoảng sợ hơn nữa. Và cô ta thích điều đó.
“Và bây giờ…” Con búp bê đó bỗng dưng đứng bật dậy. “Quý khách… có đang sợ tôi không?”
Nỗi sợ bao trùm khiến bạn không thể thốt lên lời.
“Trong suốt những ngày vừa rồi… tôi đã nếm qua sự sợ hãi của tất cả các quý khách thông qua Tử Ấn. Nó đặc quánh, sánh mịn, và ngọt như mật ong. Mỗi một miếng bánh lại khiến cho tôi cảm thấy muốn rên lên, và đập cho tất cả quý khách thành vụn vỡ.”
Một bước chân bằng sứ tiến về phía trước.
“Nhưng tao… tao quyết định sẽ chờ đợi. Tao không ngu xuẩn đến mức lại đi giết chết một con gà đẻ trứng vàng. AAaAagh… Nhưng tao chịu HẾT nổi rồi… Giống như bóp NÁT một trái cam… và liếm từng GIỌT nước… tao muốn HUỶ HOẠI tất cả chúng mày… và cảm nhận hương vị ngọt ngào đó…”